Đời Sống Việt

Đêm giao thừa kinh hoàng trên đất Mễ (kỳ 3-hết)

Wednesday, 28/01/2015 - 07:19:21

Mọi người bàn nhau cái địa chỉ gì bí hiểm quá, không tài xế nào biết đường đi hết, chắc chỉ dân trong "đường dây ăn chơi" mới biết chỗ mà thôi. Đứng đường ngoắc taxi cả tiếng, tay mỏi rã rời mà chẳng có kết quả gì, chẳng lẽ đêm giao thừa tối nay, tụi mình phải ngủ đứng đường?

Phượng Vũ

Sau đó cả đám lại tản mác đi kiếm taxi trong vô vọng. May quá có một nhóm đón được taxi, tài xế gật đầu biết chỗ, mừng quá họ lên xe, rồi xe chạy vút đi. Thôi mừng cho họ sớm thoát khỏi cảnh "đứng đường" như chúng tôi. Số còn lại đứng ngoắc taxi riết, rã rời cánh tay, rồi cứ lăng xăng chạy từ bên đây đường, qua bên kia đường với hy vọng kiếm được taxi. Nhìn lại, TĐ đã biến mất tiêu tự lúc nào? Taxi ở đây có điểm lạ, đó là màn “đi taxi chung với người lạ”, nên nhiều khi thấy trên xe đã có khách, khi ngoắc họ vẫn dừng lại. Nếu thấy mình đi cùng hướng thì họ sẽ cho mình lên xe đi chung. Một lát sau,bỗng thấy có một taxi trờ tới thả khách xuống, chúng tôi mừng quá chạy lại để đưa địa chỉ nhờ họ chở đi, ai dè những người khách bước xuống là 4 người “phe ta” may mắn đi taxi lúc nãy. Hỏi thăm mới biết là tài xế chạy được một đoạn rồi, ghé hỏi thăm mấy xe khác, nhưng ai cũng lắc đầu không biết đường đi, nên ông ta đành chở khách thả lại chỗ cũ mà không lấy tiền
Mọi người bàn nhau cái địa chỉ gì bí hiểm quá, không tài xế nào biết đường đi hết, chắc chỉ dân trong "đường dây ăn chơi" mới biết chỗ mà thôi. Đứng đường ngoắc taxi cả tiếng, tay mỏi rã rời mà chẳng có kết quả gì, chẳng lẽ đêm giao thừa tối nay, tụi mình phải ngủ đứng đường?
Một chị đề nghị:
- Khuya quá rồi, chắc mình kêu taxi chở ra airport, ngồi ngoài đó dù sao cũng có đèn sáng và đông người cũng đỡ sợ hơn
Trong lúc bối rối, lo đủ chuyện mà quên mất vụ khấn Đức Mẹ Guadalupe, nghe nói Đức Mẹ rất thiêng. Tôi bắt đầu cầu nguyện với Đức Mẹ: “Mẹ Guadalupe ơi, chúng con đến xứ sở này để hành hương kính viếng Mẹ. Bây giờ rơi vào cảnh "lỡ đường lỡ chợ", xin Đức Mẹ soi sáng dẫn lối chỉ đường để đêm nay chúng con có chỗ ngủ bình an.
Đúng là :
"Người vinh quang mơ ước địa đàng
Người gian nan mơ ước bình thường"
Bây giờ thì không cần “celebrate New Year” gì cả, chỉ cần có một chỗ ngủ bình thường là quý lắm rồi. Một chị bỗng có sáng kiến:
- Tại sao mình không kêu taxi về địa chỉ motel mới để có chỗ ngủ qua đêm trước, rồi mọi chuyện khác tính sau, chứ đợi về cái “động quỷ” kia lấy hành lý, nhưng không taxi nào biết chỗ hết thì đợi tới bao giờ?
Tôi tán đồng ý kiến này liền, kiểu "bỏ của chạy lấy người', lúc chiều vội vàng chạy khỏi phòng, tôi chỉ kịp đeo cái bóp nhỏ, trong đó có ít tiền lẻ và cái máy chụp hình nhỏ. Còn bao nhiêu tư trang, tiền bạc, kể cả pass port, tôi đều không mang theo, vì nghĩ đi ăn tối rồi về. Đâu biết tình thế xoay vần theo kiểu này. Thôi thì:
"Cũng liều nhắm mắt đưa chân
Mà xem con tạo xoay vần đến đâu?" (ND)
Mấy phút sau, tôi đang khấn Đức Mẹ Guadalupe tiếp, thì nghe có tiếng reo:
- Có taxi rồi, lẹ lên đi về motel mới
Mừng quá tôi vội chạy lại leo lên xe, tiếp tục cầu nguyện cho tài xế chở tới nơi, chứ đừng nửa đường dừng lại “quay về chốn cũ” như xe taxi lúc nãy thì khốn đốn.
Xe tới nơi, dò đúng địa chỉ motel mới, chúng tôi xuống xe và neo tài xế đợi, vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tới phòng tiếp tân chúng tôi bấm chuông, có người ra mở cửa, chúng tôi hỏi thăm bằng tiếng Anh, họ trả lời bằng một tràng tiếng Mễ, nghe như vịt nghe sấm, chẳng hiểu mô tê gì cả. Đúng là “ai nói, nấy hiểu”, thiệt là “dở khóc, dở cười”. Họ vào đánh thức manager dậy, rồi liên tiếp mấy chiếc taxi chở “phe ta” tới. Thấy “phe ta” tới khá đông và bà manager cũng biết chút đỉnh tiếng Anh, chúng tôi mới bắt đầu thấy vững tin hơn. Đúng như lời một bài hát thánh ca:
"Con tưởng rằng con vững tin,
tin vào Chúa là Cha nhân hiền
khi đời sống nhẹ trôi êm đềm
với tháng ngày lặng lẽ bình yên
nhưng khi đường đời gieo nguy khó
bên trời ngập tràn cơn giông tố
con lo âu lạc bến xa bờ
con mới biết rằng con chưa vững tin"
Bây giờ lại tới cái kẹt khác, là 3 phòng TĐ đã book rồi và để dành cho nhóm tôi, nhưng TĐ mang chìa khóa theo, nên chúng tôi không vào phòng được. Motel chỉ có 1 chìa duy nhất cho mỗi phòng, không có chìa khóa “xơ cua” để mở cửa. Lại phải chờ đợi chạy tới, chạy lui giữa phòng ngủ và phòng tiếp tân, may là không có hành lý gì cả, vì lúc nãy “ra đi với 2 tay không”. Đúng là một đêm giao thừa đặc biệt nhớ đời, sống như người tiền sử: không tắm rửa, không đánh răng, không quần áo để thay. Hú vía, tưởng là bị ngủ đường đêm nay rồi chứ! Thôi cứ coi như "cuộc đời nhẹ tợ lông hồng" cho nó khỏe! Mọi việc giao cho Chúa để Chúa lo, như trong một đoạn phúc âm khi các tông đồ trong cơn sợ hãi, Chúa đã xuất hiện và nói: "Thầy đây, đừng sợ".
Một số người trong đoàn chúng tôi, sau khi nhận phòng không an tâm về hành lý còn để lại bên motel cũ, nên quyết tâm trở lại để lấy đồ đạc. Vậy là họ lại tiếp tục đi vào con đường gian nan tập 3. Sau này nghe T kể lại: “Tụi em đi cùng với TĐ để về motel cũ lấy hành lý. Đón nhiều taxi, mới có 1 taxi, tài xế biết chỗ và đồng ý chở đi với giá 200 peso, nhưng đường đi xa quá, tài xế cũng đi lạc và mất phương hướng. Họ lái xe đi vòng vòng trong những con hẻm tối thui làm tụi em run muốn chết, vừa đi vừa cầu nguyện. Tài xế dừng lại nhiều lần hỏi thăm tùm lum, cuối cùng đi gần cả giờ họ mới tìm được chỗ motel cũ. Đến nơi tài xế cho rằng, họ không biết là đường quá xa, lại đêm hôm khuya khoắt, chạy vòng vòng mất nhiều thời gian, nên đòi phải trả 700 peso. Nhưng TĐ nhất định chỉ trả 200 peso như đã mặc cả. Thế là hai bên cãi nhau ỏm tỏi, bên nào cũng quyết liệt, không ai chịu thua ai. Người Mễ nghe cãi nhau bu đầy nghẹt làm tụi em sợ muốn chết, vì mình “thân bơ vơ, xứ lạ quê người”, lỡ họ hè nhau “đánh hội đồng” thì chết! Cuối cùng phải gọi cảnh sát tới giải quyết, cảnh sát cho rằng lý luận của tài xế là đúng vì đường quá xa nên yêu cầu TĐ phải trả 700 peso cho tài xế. Bây giờ mới biết đúng là “già néo, đứt dây”, hồi tối tài xế xe van lớn chở cả đám về motel cũ đợi lấy đồ, rồi chở qua motel mới đòi có 1000 peso, bị TĐ cho là “chém”, chê mắc không chịu đi. Báo hại cả đám vất vả long đong, đứng đường hồi họp cả đêm để đón xe! Bây giờ lại chịu đựng thêm cảnh này, đúng là “ác mộng”.
Cảnh sát giải quyết xong, motel mới mở cửa cho vô lấy đồ, hì hục khiêng đồ ra trong khi trời đổ mưa lâm râm, ướt đầu, ướt áo hết. Nhớ lại lời bài hát của NS Vũ Thành An: “Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi” càng thấy mỉa mai! Thiệt là "Chưa có đêm nào kinh khủng bằng đêm hôm nay". Đúng là “đêm kinh hoàng”. Nhóm ở lại motel mới, thấy mấy người đi về motel cũ lấy đồ sao đi lâu quá, mấy tiếng rồi vẫn chưa thấy về, đường thì xa, trời quá khuya, không biết có chuyện gì xảy ra không, nghe nói ở Mễ hay có cướp nhiều lắm, nên cũng hồi hộp lo âu căng thẳng, đứng ngồi không yên, nói gì đến ngủ. Trong phòng khi thì tiếng điện thoại reo, lúc thì tiếng đập cửa rầm rầm để hỏi thăm tin tức những người đi lấy đồ sao lâu quá chưa về... Mệt quá, chợp mắt được một chút thì TĐ về tới, đập cửa rầm rầm các phòng, kêu ra nhận hành lý. Mọi người mắt nhắm, mắt mở chạy ra trong mưa lâm râm để kéo hành lý về phòng. Nhìn lại đồng hồ trong điện thoại 3:30 sáng ngày 1/1/2015
Ôi ! đúng là một đêm giao thừa quá đặc biệt, nhớ đời, không thể nào quên, "không bao giờ quên, không bao giờ quên..."

Cancun, New Year's Eve 2015

 

Viết bình luận đầu tiên

MỚI CẬP NHẬT